Viết cho tôi câu chuyện tình tay 3 lãng mạng với n...
Created on: September 25, 2025
Created on: September 25, 2025
Viết cho tôi câu chuyện tình tay 3 lãng mạng với nhiều tình tiết hấp dẫn, giật gân
Tựa truyện: Dưới Ánh Đèn Thủy Tinh
Đêm Sài Gòn đổ xuống bằng thứ ánh sáng vàng vọt của đèn đường. Linh – cô giáo dạy piano ở Nhạc viện – khép lại buổi diễn nhỏ trong quán bar “Thủy Tinh”. Trong tiếng vỗ tay rời rạc của vài vị khách, ánh mắt cô chạm phải Bảo – chàng nhiếp ảnh gia tự do đang ngồi nơi góc tối. Ống kính của anh lén ghi lại từng rung động trên ngón tay cô.
Ngay lúc ấy, Minh xuất hiện. Là CEO trẻ tuổi của startup công nghệ Astral, Minh sở hữu nụ cười “soái ca” và ví điện tử đủ dày để trở thành nhà đầu tư chính của quán bar. Thấy Linh luống cuống dọn bản nhạc, Minh lịch thiệp giúp cô gấp những tờ giấy rơi vãi.
Đêm ấy, vòng xoáy tình cảm khởi động – lặng lẽ mà mạnh mẽ như dòng nước xoáy dưới mặt gương phẳng.
Một tuần sau, Bảo gửi Linh loạt ảnh chụp buổi diễn. Trong đó có tấm cô lạc vào ánh đèn mờ, mái tóc xõa che nửa gương mặt, trông dịu dàng đến nao lòng. Kèm theo ảnh là tin nhắn: “Em có biết, khi chơi nhạc, em giống người vừa hát vừa khóc không?”
Trái tim Linh chệch nhịp. Nhưng tối cùng ngày Minh nhắn mời cô đi thử đàn Steinway đời mới – “quà” dành cho buổi hòa nhạc gây quỹ mà Minh sắp tài trợ. Linh phân vân, nhưng tò mò thắng thế.
Ở showroom đàn, giữa không gian âm vang, Minh đứng sau lưng Linh, thì thầm: “Anh muốn âm nhạc của em dẫn dắt sự kiện của Astral. Và… dẫn dắt cả anh.” Lời tỏ tình khéo léo, đủ khiến cô ửng hồng.
Một tối mưa, Linh bị một kẻ lạ mặt giật túi trên đường về. May thay, Bảo vô tình chụp ảnh phố, phát hiện, lao xe cản tên cướp. Cú ngã khiến Bảo trật vai, nhưng anh kịp giơ máy ảnh bấm liên tục. Thẻ nhớ ấy ghi lại biển số chiếc mô tô tẩu thoát.
Khi Linh đưa Bảo vào bệnh viện, cô mới biết anh từng là phóng viên điều tra, rời báo chí sau một vụ bê bối dàn xếp tin tức. Bảo bật cười chua chát: “Anh mất nghề nhưng không mất lương tri.”
Từ đó, Linh ngả nghiêng giữa hai thế giới: Minh – hào nhoáng thành đạt; Bảo – hoang dại, chân thật.
Đại tiệc ra mắt sản phẩm Astral X được tổ chức tại tòa nhà SkyRiver. Linh trình diễn bản Sonate “Ánh Trăng” giữa sàn kính xoay, xung quanh là màn hình LED khoe đồ họa vũ trụ. Bảo lặng lẽ lẻn vào khu vực kỹ thuật, trao cho Linh chiếc USB: “Trong này là tài liệu nội bộ chứng minh Astral thu thập lậu dữ liệu người dùng. Nếu em tin anh, hãy công khai.”
Trên sân khấu, Linh nhìn Minh ở hàng ghế VIP. Anh nhìn cô, ánh mắt lấp lánh như đã sở hữu cả khán phòng – và trái tim cô. Còn Bảo đứng bên cánh gà, vai bó bột, ướt mồ hôi.
Tiếng vỗ tay vang lên đòi encore. Linh hít sâu, nhấn phím đầu tiên bản “Clair de Lune” – nhưng khung hình LED phía sau bỗng nhiên không phải sao băng rực rỡ mà là chuỗi email rò rỉ. Khách mời ồn ào, bảo vệ xáo trộn. Minh bàng hoàng hướng mắt về Bảo – kẻ đang bị kéo đi.
Vụ bê bối làm cổ phiếu Astral lao dốc, Minh phải họp khẩn suốt đêm. Báo chí gọi Linh là “nàng thơ whistleblower”, còn Bảo biến mất, chỉ để lại tin nhắn: “Sau cùng, anh chọn sự thật. Còn em?”
Linh hoang mang: Minh không hề phủ nhận bảng cáo buộc, chỉ lặng lẽ hỏi cô “Em còn tin anh không?” – tiếng nói lẫn vang vọng của một người sắp mất tất cả.
Hai tháng sau, trên bến phà Cần Giờ gió lộng, Linh gặp lại Bảo. Anh đang chụp ảnh đàn cò thì phát hiện Linh đứng đó, mái tóc bay rối. Bảo bối rối: “Anh tưởng em chọn ở lại với Minh.”
Linh khẽ lắc đầu: “Anh ấy cần trả giá cho sai lầm, nhưng em tin con người bên trong anh ấy không hoàn toàn xấu. Còn em… đến để tìm anh – người dám nhìn thẳng vào sự thật.”
Bảo mỉm cười, giơ máy ảnh nhờ cô bấm. Trong khung hình, vệt nắng cuối ngày phủ màu hồng lên đôi vai kề sát.
Lúc ấy, điều Linh chưa biết: Minh vừa nộp đơn từ chức, đóng góp khoản bồi thường khổng lồ cho quỹ bảo vệ dữ liệu cá nhân – và gửi cho cô bản nhạc do chính anh viết: “Khúc Giải Thoát Dành Cho Người Ở Lại”.
Không ai nói trước được trái tim dẫn họ đi đâu tiếp theo. Dưới ánh đèn thủy tinh của ký ức, ba con người ấy mãi đuổi theo tiếng gọi riêng: tình yêu, lẽ phải và chuộc lỗi – ba cung đàn hòa vào bản nhạc đời, lúc du dương, lúc nghẹt thở, nhưng luôn văng vẳng đến tận cùng.