Phân quyền trong microservices

Created on: October 21, 2024

Answered using O1 Preview by Chat01

Question

Phân quyền nằm ở api gateway hay từng service hay chỗ nào? Trong thực tế thường dùng cái nào nhất, phổ biến và nên làm vậy nhất?

Thought

Quản lý quyền truy cập

Mình đang xem xét câu hỏi về quản lý quyền truy cập trong kiến trúc microservices: API gateway, dịch vụ từng mục hay nơi khác, và phương pháp nào phổ biến nhất?

Xem xét các phương án

Đang suy nghĩ về việc phân quyền trong kiến trúc microservices: qua API gateway hay từng service cá nhân. Mỗi phương án có ưu và nhược điểm khác nhau.

Answer

Trong kiến trúc microservices, phân quyền có thể được triển khai ở nhiều mức khác nhau: tại API Gateway, trong từng dịch vụ riêng lẻ, hoặc thông qua một dịch vụ phân quyền tập trung. Mỗi cách tiếp cận đều có ưu và nhược điểm riêng.

1. Phân quyền tại API Gateway:

  • Ưu điểm:
    • Kiểm soát tập trung: Dễ dàng quản lý và cập nhật các chính sách phân quyền từ một điểm duy nhất.
    • Hiệu suất: Ngăn chặn các yêu cầu không hợp lệ trước khi chúng đến các dịch vụ bên trong, giảm tải cho hệ thống.
    • Giảm trùng lặp: Không cần triển khai logic phân quyền trong từng dịch vụ.
  • Nhược điểm:
    • Hạn chế về ngữ cảnh: API Gateway có thể thiếu thông tin chi tiết để thực hiện phân quyền tinh vi.
    • Điểm nghẽn tiềm ẩn: Nếu logic phân quyền phức tạp, Gateway có thể trở thành điểm nghẽn của hệ thống.

2. Phân quyền trong từng dịch vụ:

  • Ưu điểm:
    • Phân quyền chi tiết: Dịch vụ có đầy đủ ngữ cảnh để thực hiện các quyết định phân quyền tinh vi.
    • Độc lập: Mỗi dịch vụ tự quản lý phân quyền, phù hợp với nguyên tắc microservices.
  • Nhược điểm:
    • Trùng lặp logic: Phải triển khai và duy trì logic phân quyền trong nhiều dịch vụ.
    • Khó đồng bộ: Đảm bảo tính nhất quán của chính sách phân quyền giữa các dịch vụ trở nên phức tạp.

3. Dịch vụ phân quyền tập trung (Policy Decision Point):

  • Ưu điểm:
    • Tập trung chính sách: Quản lý và thực thi chính sách phân quyền từ một nơi duy nhất.
    • Tính nhất quán: Đảm bảo tất cả dịch vụ tuân thủ cùng một bộ chính sách.
  • Nhược điểm:
    • Độ trễ: Mỗi yêu cầu cần thêm bước gọi tới dịch vụ phân quyền, tăng thời gian phản hồi.
    • Phức tạp: Thêm một thành phần vào kiến trúc, tăng độ phức tạp và chi phí vận hành.

Thực tế ứng dụng và khuyến nghị:

  • Kết hợp các phương pháp: Nhiều tổ chức chọn cách tiếp cận kết hợp, sử dụng API Gateway cho xác thực và phân quyền cơ bản, sau đó thực hiện phân quyền chi tiết trong từng dịch vụ.
  • Xác thực tại API Gateway: Đảm bảo tất cả yêu cầu đều được xác thực trước khi vào hệ thống.
  • Phân quyền cơ bản tại Gateway: Kiểm tra các quyền truy cập tổng quát, như vai trò người dùng.
  • Phân quyền chi tiết trong dịch vụ: Dựa trên ngữ cảnh và logic kinh doanh cụ thể của dịch vụ.
  • Sử dụng chuẩn công nghiệp: Áp dụng các giao thức như OAuth 2.0, OpenID Connect, và sử dụng JSON Web Tokens (JWT) để truyền thông tin người dùng và quyền hạn giữa các dịch vụ.
  • Kiến trúc Zero Trust: Một số tổ chức áp dụng nguyên tắc "không tin tưởng", triển khai phân quyền tại mọi điểm trong hệ thống.

Kết luận:

  • Không có giải pháp duy nhất phù hợp cho mọi trường hợp. Lựa chọn phụ thuộc vào yêu cầu cụ thể, độ phức tạp và ưu tiên của hệ thống.
  • Phương pháp phổ biến và được khuyến nghị là sử dụng cách tiếp cận kết hợp:
    • Xác thực và phân quyền cơ bản tại API Gateway để ngăn chặn sớm các truy cập không hợp lệ.
    • Phân quyền chi tiết trong từng dịch vụ hoặc thông qua dịch vụ phân quyền tập trung để thực hiện các quyết định dựa trên ngữ cảnh.
  • Đánh giá kỹ lưỡng: Trước khi triển khai, cần xem xét cẩn thận các yếu tố về hiệu suất, bảo mật và khả năng mở rộng để lựa chọn phương pháp phù hợp nhất cho hệ thống của bạn.

Share this Q&A